Yuuko là phù thủy không gian.
Dù vậy cô cũng không thể điều khiển định mệnh theo ý mình. Vận mệnh, vốn không bị kiểm soát . Cô chỉ là kẻ phải thực thi nó . Và thế cũng là quá đủ với cô . Nhưng dẫu sao Yuuko cũng chỉ là một phàm nhân mặc người khác nói gì về cô . Có đôi lúc, cô đã muốn được hành động theo ước vọng của bản thân. Rồi rốt cuộc, vẫn là không thể can thiệp. Bởi định mệnh vốn không bị kiểm soát.
Và cô không phải định mệnh…
Tuy nhiên, số phận dường như đã ưu ái cô , bởi cô đã gửi vào đó, bằng mọi khả năng của mình, một thứ có thể giúp được cậu bé của cô. Đối với những ai không biết cậu ấy, đó là Watanuki. Sự giúp đỡ thần kỳ ấy xuất hiện dưới hình dạng một người đàn ông luống tuổi đang bước vào cửa tiệm của cô.
Khác với thói quen thường ngày, Yuuko đứng lên đón tiếp vị khách của mình. Cô có linh cảm người này mang đến cho cô một giải pháp tốt . Cô đã bắt đầu nắm bắt được chúng, những vòng xoay của vận mệnh. Cô mời người đàn ông lại bênn chiếc bàn đặt ở góc phòng. Hai người ngồi xuống mặt đối mặt. Maru đã sớm xuất hiện với một cái khay trên tay. Đứa nhỏ đặt xuống bàn hai chiếc tách, rót đầy vào đó dòng nước thanh còn đương tỏa khói. Nó lẳng lặng rời đi, trên tay bưng theo chiếc khay và ấm trà, không nói một lời.
Người đàn ông già nua ngập ngừng. Ông có vẻ lo lắng, không ngừng xoay nhẹ tách trà như thể bị thôi miên bởi những chuyển động của dòng chất lỏng đựng trong đó. Khi ông khẽ đưa mắt nhìn lên, Yuuko đương nhẩn nha nhấp môi một ngụm trà. Vẫn kém hơn so với Watanuki, cô thầm nghĩ…
_ Một người bạn đã nói với tôi về cô… _ Người đàn ông mở lời _ Anh ấy đã nói… cô có thể thực hiện lời thỉnh cầu của tôi.
Yuuko miễn cưỡng lắc nhẹ đầu, vẻ dửng dưng với câu chuyện người khách đang kể. Ông vẫn tiếp tục, hai bàn tay rúm ró nắm lấy chiếc mũ của mình.
_ Khoảng mấy tháng trước, tôi nhận được một khoản thừa kế, em gái tôi… Đó là một căn nhà nhỏ cũ kỹ. Tôi đã hy vọng bán nó đi để lấy một ít tiền mà trang trải cuộc sống. Nhưng không ai có thể đi vào trong đó. Dù bằng cửa sổ hay cửa chính, hoàn toàn không thể tiến vào trong… Không ai có thể đi vào đó. Cứ như thể có ai đó không muốn để người khác bước vào… Liệu cô có thể làm gì không?
Nữ phù thủy đặt tách trà của mình xuống . Tỳ cằm vào tay, cô lơ đãng phóng tầm mắt về phía cảnh vật ngoài cửa sổ. Khóe môi cong thành một nụ cười kỳ lạ, cô quay về phía vị khách của mình nói:
_ Đổi lại, tôi cần một cái giá tương xứng…
_ Nếu cô cần tiền, không có vấn đề gì , hãy nói cho tôi…
_ Cái này là đủ rồi _ Yuuko ngắt lời, tay chỉ vào chiếc mũ vốn bị ông giày vò hành hạ suốt từ lúc đến đây.
Ông nhìn món đồ vẻ lo lắng, hướng ánh mắt nghi ngại dò xét người phụ nữ đối diện . Ông lưỡng lự hồi lâu trước khi trao nó cho cô. Yuuko bình thản nhận lấy, xoay nó trong tay và mỉm cười. Người đàn ông cất tiếng hỏi:
_ Cô không cần đến chìa khóa sao?
Yuuko nhếch môi một nụ cười bí ẩn trả lời:
_ Cái mà ông đang giữ chỉ vô dụng thôi…
Tiếng chuông cửa lảnh lót vang lên. Watanuki bước vào phòng dưới ánh nhìn đầy ẩn ý và nụ cười cao ngạo của Yuuko. Cô gật gù tuyên bố:
_ Tôi có việc cho cậu…
*******
_ Tôi có việc cho cậu _ Watanuki nhại lại giọng hờn mát _ Vậy ai giải thích giùm tôi cậu làm cái quỷ gì ở đây?
Doumeki, đứng cạnh cậu, chỉ nhún vai nhắc nhở:
_ Là cậu đã gọi tôi tới…
_ Tất cả chuyện này là lỗi của Yuuko_ Chàng đầu bếp vẫn càu nhàu liên tục _ Cậu sẽ cần đến Doumeki blablabla… Có rất nhiều âm hồn lang thanh nơi đồng hoang blablabla… Cậu có thể bị nguy hiểm blablabla… Rồi thì trời tối blabla… Cậu sẽ không sống sót mà ra ngoài blablabla… TÔI KHÔNG CẦN MỘT TÊN NGỐC!
Watanuki đương quay người về phái Doumeki để thét lên câu cuối kia chợt im bặt. Chàng trai kia đã chẳng còn ở đó nữa. Thật kỳ lạ… Mà điều kỳ lạ hơn chính là cậu đang đứng một mình tại nơi đồng không mông quạnh, giữa bóng đêm dày đặc, không chút phòng bị và trên vai là cái cặp đựng một cái mũ coi như vũ khí… Nhưng Doumeki đã biến đi đâu rồi ? Watanuki hết tìm trái lại ngó phải, bồn chồn lo lắng. Có khi nào cái đồ đầu đắt kia đã thành nạn nhân của một trong số mấy cái vong hồn chuyên đi bắt cóc vốn luôn lộng hành trong đêm tối ở mấy nơi hoang vu như thế này ? Watanuki rùng mình… Có khi sắp tới phiên cậu rồi !
_ Êh !
Tiếng hét của Watanuki có thể nghe thấy rõ trong vòng bán kính năm mươi ki-lô-mét quanh đây, may là hai người đan ở nơi hoang vu hẻo lánh. Cậu bắt đầu gào thét về phía chàng cung thủ đang đứng xa phía sau kia. Doumeki miễn cưỡng, làm một động tác hất đầu về phía ngôi nhà ở xa hơn nữa đằng sau. Con mèo nhỏ bước theo anh, không ngừng càu nhàu về sự thiếu lịch sự, thiếu cả nền tảng giáo dục cơ bản của chàng trai kia, lúc này đã đi xa.
Hai người đi đến trước cửa trong tiếng rên rỉ của Watanuki. Họ dừng lại trước bậc thềm nơi ngưỡng cửa. Doumeki vặn cái nắm cửa đã hoen rỉ. Tất nhiên là nó không mở ra. Anh đã suy nghĩ quá đơn giản. Anh thậm chí đâu phải một pháp sư. Dựa mạnh vào cửa, chàng cung thủ cố đẩy mạnh nhưng chẳng có ích gì. Lùi về sau vài bước, và mặc nguy cơ bị trật khớp bả vai, anh nhảy xông vào. May mắn khớp vai không bị trật, nhưng vẫn rất đau. Hơn thế, mọi cố gắng của Doumeki đều chẳng mang lại kết quả gì. Cánh cửa vẫn không chút xuy chuyển. Watanuki trề môi, cậu đã nghĩ tên ngốc đó thông minh hơn cơ. Nếu cái nhiệm vụ này chỉ là phá một cái cửa, cậu đã chỉ phải gọi mấy tay vạm vỡ đến, thay vì cái cẳng gà kia. Lần này đến lượt Doumeki bĩu môi.
Chẳng thu được lợi ích gì dù có đi vòng quanh nhà, cố mà tìm một cánh cửa hỏng hay một khung cửa sổ vỡ. Yuuko đã nhắc nhở trước hai người là phải đi vào từ cửa chính. Watanuki đút tay vào túi, suy nghĩ tìm kiếm đối sách để vào trót lọt. Một vật rắn trượt qua kẽ ngón tay cậu. Đôi chân mày cau lại tại một điểm, dưới ánh nhìn tò mò của người bạn đồng hành, cậu rút ra một chiếc chìa khóa từ túi áo mình. Nhìn vật kia một cách săm soi, cậu lưỡng lự tiền đến phía cửa, tra nó vào ổ khóa, xoay một vòng. Một tiếng cạch vang lên khô khốc. Cánh cửa tự động mở ra. Doumeki cất tiếng hỏi :
_ Từ đâu mà cậu có cái đó ?
Watanuki chẳng một lời đáp lại, chỉ thu hồi món đồ thuộc quyền sở hữu rồi bước nhanh vào trong hành lang. Cậu nói nhỏ, bàn tay ép chặt lấy mũi và miệng :
_ Mùi bốc ra từ phía này.
Đến lượt mình bước vào, Doumeki thở dài bất lực trước cái tính ngang bướng cố chấp của cậu bé kia mà lờ đi câu hỏi của chính mình. Anh tự nhủ đó không phải chuyện quan trọng. Cánh cửa tự đóng lại sau lưng anh, ‘rắc’ lên một tiếng âm hiểm.
Ngôi nhà trông chẳng còn lành lặn mấy. Vài con nhện đôi lúc lượn qua lại, kéo theo một trong mấy miếng mồi ngon lành nhất của chúng… Vài sợi tơ mỏng mảnh rủ xuống từ trần nhà, Watanuki đưa tay gạt chúng ra khỏi tầm nhìn. Đi đằng sau cậu, tựa hồ chàng cung thủ chẳng mấy khó chịu với cái mùi hôi hám ẩm mốc đang lan tỏa trong nhà. Vì cao lớn hơn chàng đầu bếp, thỉnh thoảng anh phải cúi người tránh cái đống mạng nhện còn đang vướng víu với những kẻ trọ nhờ bất đắc dĩ.
Ván lót sàn cọt kẹt vang lên dưới mỗi bước chân của họ. Watanuki vẫn tự tin dấn bước tới. Cậu tin chắc vào bản thân. Đằng sau cái cửa này là nhà bếp, sau cái kia là phòng tắm. Cánh cửa đó dẫn sang một gian phòng ngủ, và sau cái đằng nọ lại là một căn buồng khác. Ngôi nhà này chỉ có một tầng trệt và một tầng áp mái. Gian phòng trên đó vốn đã được sửa sang lại thành một căn phòng rộng rãi. Cậu biết rất rõ. Cậu biết rõ căn nhà này. Cứ như thể cậu đã từng ghé thăm nơi đây. Chẳng có một chút nghi ngờ nào bởi cậu đã từng đến đây… Hay đúng hơn, từng mơ thấy…
Với một sự chắc chắn đến bối rối…
Mùi ẩm mốc phát tán từ tầng trên.
Cậu phải đi đến phía cuối hành lang này, ở đó sẽ có một cầu thang dẫn lên tầng trên, đó là lối đi duy nhất. Càng tiến về phía trước, cái mùi ấy càng bốc lên nồng nặc. Bước chân cậu dần chậm lại, để Doumeki có thể tiến đến gần hơn. Cậu khôn dám chắc đủ năng lực để chống đỡ nó mà không cần tới người bạn đồng hành. Anh tăng nhịp bước chân, thầm hiểu nỗi lo lắng của con mèo nhỏ kia. Cơ thể hai người lướt qua nhau, nhưng họ chẳng thể làm gì. Doumeki hỏi :
_ Còn xa nữa không ?
_ Không, là ở đây _ Cậu trả lời đồng thời dừng lại trước cầu thang.
Ngước nhìn lên trên, mùi hôi này nồng đến không chịu nổi. Cậu bước lên từng bậc thang, nối gót theo Doumeki mà khẽ nói :
_ Là ở trên kia.
Lên đến nơi, hai người lọt vào trong một căn phòng trần tương đối thấp. Watanuki dò xét mọi nơi. Cậu nghe thấy những tiếng thổn thức. Đôi mày nhíu lại, liếc về phía người kia mà hỏi :
_ Cậu nghe thấy không ?
Doumeki lắc đầu, anh hoàn toàn chẳng nghe thấy gì ngoại trừ mấy tiếng bước chân của Watanuki.
Cậu lúc lắc đầu, dấn bước vào sâu hơn chút nữa. Một chiếc giường lớn đặt giữa căn phòng… Kỳ lạ là chiếc giường ấy dường như rất quen thuộc với cậu. Tiến lại gần hơn mà cậu vẫn chưa nhận ra người nào ở đấy. Nhưng mùi hôi bốc lên mạnh nhất từ chỗ đó và những tiếng nức nở ngày càng rõ ràng hơn. Doumeki vẫn đi theo cậu, lòng bồn chồn lo âu. Hai người đến bên đầu giường, Watanuki nhẹ nhàng quỳ gối xuống hỏi :
_ Em làm gì ở đây vậy ?
Một cô bé con đang khóc lóc nhìn cậu. Cô bé nấc lên từng tiếng phía sau giường. Chính từ người đứa trẻ này bốc ra mùi ẩm mốc và làn khói đen mà cậu đã cảm nhận được trước đó. Cô bé chăm chú nhìn cậu hồi lâu bằng đôi mắt màu lục bảo. Rồi, khẽ hít vào một hơi, em hỏi :
_ Anh là ai ?
Watanuki đưa tay cọ cọ vào gáy mà trả lời, lòng thầm nhớ đến một trong những bìa học đầu tiên mà Yuuko đã bắt cậu phải khắc cốt ghi tâm :
_ Chuyện đó không quan trọng, nhưng còn em, em là ai ?
Cô gái nhỏ lau nhẹ những giọt nước mắt, rung rinh từng hồi mấy cái chuông nhỏ gắn trên dải ruy băng của mình rồi mới đáp :
_ Tsuki, em tên là Tsuki.
Watanuki nghiêng đầu về một bên. Cậu hỏi cô bé :
_ Vậy sao em lại trốn ở đây ?
Cô bé con ve vuốt mấy dải ruy băng giữa những lọn tóc, trả lời :
_ Anh trai đã quên em…
Watanuki lắc đầu nói :
_ Anh không nghĩ là anh ấy quên em đâu…
_ Có ! Anh ấy quên em rồi ! _ Cô bé hét lên _ Và quên luôn cả lời hứa của bọn em !
Mặt đất khẽ rung lên, đám bụi từ trên trần nhà lắc mình rụng xuống trong một tiếng chấn động. Doumeki bồn chồn hỏi :
_ Này ! Chuyện gì vậy ?
Anh tiến một bước lại gần câu, thủ thế sẵn sàng chạy đi trong trường hợp khẩn cấp.
_ Lời hứa nào ? Watanuki hỏi, không hè ý thức được nguy hiểm mà bản thân cậu đang đối mặt.
_ Anh ấy đã hứa với em… _ Cô bé nức nở _ Anh trai đã hứa với em…
Watanuki nắm lấy tay em, lặp lại câu hỏi :
_ Nhưng anh ấy đã hứa với em cái gì Tsuki ?
Đứa trẻ vùng ra một cách thô bạo, gào khóc :
_ Anh ấy đã hứa !
Sự rung chuyển lần này trở nên dữ dội hơn, Watanuki suýt nữa thì ngã nhưng cậu kịp thời giữ được thăng bằng, vẫn tiếp tục quỳ gối. Đột nhiên, một thanh xà rời vị trí ngay phía trên cậu. Một cú giáng mạnh xuống nơi chỉ vài giây trước chàng trai nhỏ vẫn còn đang ngơ ngác ở đó. Vài giây ấy cũng đủ cho Doumeki lôi cậu ra khỏi hiểm nguy. Mặt đất vẫn rung lên bần bật.
_ Phải đi thôi ! Doumeki hét lớn giữa mớ âm thanh hỗn độn của cơn địa chấn.
_ Không ! Watanuki phản đối. Cậu giật người thoát khỏi sự kìm kẹp của anh và chui qua cái thanh xà đã suýt đè nát mình, hường về phía cô bé kia lớn tiếng hỏi :
_ Anh ấy đã hứa cái gì với em ?
Đôi mắt cô bé khép chặt, thân thể co rùm, luôn miệng lải nhải :
_ Anh ấy đã hứa ! Anh ấy đã hứa !
Chàng đầu bếp bất ngờ tóm lấy hai cánh tay nhỏ của cô, tách chúng ra, hét lên :
_ Nhưng anh ta đã hứa cái gì ?
Có bé con dùng toàn sức lực có thoát khỏi sự chi phối của cậu mà gắt lại :
_ Anh ấy đã hứa sẽ mãi ở bên cạnh em !
Một sức mạnh kỳ dị bất ngờ bắn ra từ phía cô bé, đẩy bật chàng trai nhỏ vào tường. Doumeki hất nhanh cái đống ngồn ngang trên nền nhà, vội vã chạy về phía cậu. Anh nắm lấy cánh tay cậu và giật mạnh về phía mình, cứu cậu khỏi cây xà nhà thứ bao nhiêu đó. Watanuki cứ đứng im ở đó nhìn cô bé đang dần trở nên tuyệt vọng và oán hận cùng lúc :
_ Anh ấy đã hứa sẽ không bao giờ rời đi ! Sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình ! Nhưng anh ấy đã quên ! Em ở đây rất cô đơn…
Đứa trẻ kiềm chế một tiếng nấc. Nó dường như lớn dần lên sau mỗi từ thốt ra. Và mặt đất vẫn không ngừng chuyển động, liên tục và liên tục. Những miễng gỗ bọc mái hiên đập tới tấp xuống người họ. Doumeki ôm chặt con mèo nhỏ trong vòng tay, cố bảo vệ cậu hết mức có thể. Anh là người phải hứng chịu nhiều nhất những mảnh vụn.
_ Anh ấy không hề trở lại thăm em ! Anh ấy không hề quan tâm đến tin tức của em ! Anh ấy để mặc em một mình ! Và anh ấy đã quên lời hứa ! Anh ấy muốn bán ngôi nhà này ! Ngôi nhà của bọn em !
Watanuki cảm thấy người kia bất ngờ lùi lại, kéo theo cả cậu. Một trong những thanh xà ngang to nhất đập mạnh xuống lưng anh. Watanuki, vì ảnh hưởng của cú sốc và cơn địa chấn liên tiếp mà mất thăng bằng. Cậu ngã, lưng đập vào cây xà. Một tiếng rên đau đớn bật ra. Chiếc cặp trượt xuống, để lộ thứ được đựng bên trong.
Một chiếc mũ tầm thường…
Chiếc mũ của người khách.
Tsuki quan sát chiếc mũ lăn trên sàn trước khi Watanuki túm lấy nó.
Mọi rung động đột nhiên ngừng lại. Cô bé kia tiến về phía cậu. Cô lướt nhẹ qua những mẩu vụn và xà ngang bề bộn dọc lối đi. Dừng lại trước mặt Watanuki, cô trầm giọng hỏi :
_ Ở đâu ra anh có cái mũ này ?
Watanuki liếc nhìn vật kia, trả lời :
_ Là người chủ ngôi nhà.
_ Là anh trai sao ? _ Cô gái nhỏ tiếp tục hỏi, đồn thời từ từ bắt lấy chiếc mũ.
Watanuki chỉ lẳng lặng gấy đầu, tạm thời hiểu được người khách kia có một cô em gái đã chết. Cô bé kia siết chặt cái mũ vào trong lòng, mắt nhắm lại :
_ Là em đã tặng nó cho anh ấy… khi chúng em còn nhỏ…
Cô mở mắt ra, lệ rơi đầy hai má, mỉm cười thì thầm :
_ Em vui quá, rốt cuộc anh trai không hề quên em…
Và ngay khoảnh khắc ấy, cô biến mất trong những đụn khói cuộn vòng.
_ Cô ấy đi rồi ? _ Doumeki lên tiếng.
Watanuki gật đầu, nhặt lấy chiếc mũ bị linh hồn kia bỏ lại. Doumeki chìa một tay ra để giúp cậu đứng dậy. Con mèo nhỏ, trái với mọi khi, nắm lấy nó. Cậu đứng lên một cách chậm chạp, đưa tay phủi lại lớp quần áo nhàu nhĩ. Cậu nói nhỏ mà chẳng kịp nghĩ :
_ Cám ơn.
Doumeki đứng lặng yên một lúc. Watanuki vừa cảm ơn anh ? Chắc chắn là có vấn đề. Cậu ném một cái nhìn ngạc nhiên về phía anh khi thấy người này chẳng có hành động đáp trả nào. Cậu còn rỗi hơi mà quơ một bàn tay trước mặt mà anh vẫn không phản ứng. Bất chợt, Doumeki mỉm một nụ cười đầy toan tình, mang theo vài phần ghê rợn, và điềm nhiên áp đặt :
_ Cái đó tính bằng một tháng cơm trưa.
Tiếng gầm phản đối của Watanuki bật ra ngay tức thì. Cậu chẳng có vẻ gì chấp nhận yêu cầu của anh. Lại bắt đầu một mình đùng đùng nổi giận, như mọi khi. Cậu cao giọng quát :
_ Tôi không phải đầu bếp riêng của cậu.
Doumeki hài lòng mỉm một nụ cười thỏa mãn mà vặn lại :
_ Tiếc thật, tôi đã muốn ăn cơm hợp câu làm cho đến hết phần đời còn lại đấy.
Rồi anh ném cho cậu một nụ cười bí hiểm. Watanuki sững người trong giây lát, chằm chằm nhìn anh sang tận ngày hôm sau. Lần đầu tiên, cậu hiểu được một cách minh mẫn những ẩn ý sau một câu nói. Và với nụ cười bí ẩn kia, ánh nhìn lạ lẫm có phần chế giễu kia, cái thần thái anh đang mang, Wata lần đầu buộc phải thừa nhận, rằng Shizu và Doumeki không quá khác nhau…
Cậu thấy điều đó thật đáng sợ…
Và đồng thời mang hấp lực khủng khiếp…
Doumeki nhướn một bên mày, tà tứ nói :
_ Nói tôi nghe cậu đã ngắm tôi kiểu đó xong chưa ?
Con mèo nhỏ thoắt đỏ lựng người vì sự ngu ngốc của mình. Vấn đề duy nhất với Doumeki, đó là anh có vẻ như không thật sự mong muốn ở bên cạnh cậu. Nếu không, anh đã không lạnh lùng đến thế. Dường như tâm hồn cậu chẳng nhận ra, rằng chỉ để bảo vệ bản tính hung hăng của mình, cậu cũng luôn tỏ ra lạnh nhạt. Watanuki khẻ mỉm cười, có thể vì thế mà cậu yêu Shizu. Bởi đơn giản anh không lạnh lùng như thế.
Nhưng khi cậu tiến gần tới bên Doumeki, không khí chợt trở nên ngột ngạt. Và cả khi người ấy hơi cúi mình về phía cậu vẻ thắc mắc, vô tình để cho hơi thở của mình vấn vít trên khuôn mặt cậu. Cả khi Watanuki bất ngờ chiếm lấy đôi môi anh, không một lý do. Cậu âu yếm lấy…
Bởi vì cậu đang hôn Doumeki…
Và không phải ai khác.
Nhưng, anh bất chợt đẩy cậu ra. Chàng trai nhỏ ngã nhoài trên mặt đất, tổn thương ghê gớm bởi sự cự tuyệt ấy. Cậu đã nuôi hy vọng, chẳng hề băn khoăn tại sao, rằng anh sẽ chấp nhận. Nhưng chỉ là cậu tự ảo tưởng, anh không hề yêu cậu.
Một thành xà nhà cán nát cái chỗ mà chỉ khắc trước họ còn ở đó, kéo theo cả gạch ngói và đất đá.
Và Watanuki hiểu ra đó không phải lời từ chối khi cậu nhìn thấy anh dưới mảnh gỗ ấy, bao phủ bởi một đống hỗn độn kia.
Anh đã cứu mạng cậu.
Lại thêm một lần nữa.
Nhưng lần này thì khác…
Bởi anh đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Cậu cuống cuồng chạy tới bên thân xác của anh, hốt hoảng. Cậu có đẩy đống đất đá và vụn gạch, nhưng cậu phải chịu khuất phục hoàn cảnh hiện tại, cậu không có khả năng nhấc thanh gỗ nặng trịch kia ra. Nỗi kinh hoàng choán lấy cậu khi cậu nhìn thấy dòng máu chảy ra từ đầu anh. Cậu quỳ xuống cạnh bên anh, khóc nức nở. Doumeki khép chặt đôi mắt, dòng màu thản nhiên tuôn trào qua vùng thái dương. Watanuki nghẹn ngào, dần trở nên hoảng loạn.
_ Không, cậu không thể chết, không phải lúc này, không phải sau khi tôi… Không phải lúc này…
Watanuki bắt đầu giáng những cú đập mạnh vào ngực anh mà gục xuống.
_ Tôi cấm cậu chết đầu đất ! Còn một tháng cơm hộp của cậu thì sao ? Cậu không được phép chết… Không phải lúc này… Tôi cấm cậu !
Watanuki khóc liên hồi, cả cơ thể rung lên từng chặp, mùi tanh của máu lan tỏa trong không khí. Nó phát ra từ cái lỗ hổng trên đầu anh, gây nên bởi cú rơi của thanh xà ngang.
Âm thanh duy nhất của nước mắt cậu tràn ngập trong không gian…
Ánh trăng đầy đặn buồn bã dõi theo cậu…
*******
_ Kimi ! Kimi ! Dậy đi em !
Watanuki bật mở đôi mắt.
Cậu bắt gặp ánh nhìn lo lắng của người yêu hướng về phía mình. Chàng trai nhỏ bắt đầu khóc và run rẩy. Shizu ôm chầm lấy cậu, thì thầm những lời vỗ về an ủi. Watanuki vùi mình vào cổ anh mà khóc. Cậu đã rất sợ hãi. Sợ rằng anh sẽ biến mất. Và cậu không thể ngừng thổn thức.
_ Shizu, thật là một cơn ác mộng kinh khủng… một cơn ác mộng khủng khiếp !
Shizu siết chặt đôi vòng tay mình, cố gắng xoa dịu người tình bé nhỏ. Anh hôn nhẹ lên cổ cậu.
_ Chỉ là ác mộng thôi… Anh ở đây, ổn rồi… Anh ở đây…
Watanuki quấn chắt lấy anh hơn, thì thào :
_ Xin anh đừng rời đi nữa…
Shizu thở ra khe khẽ :
_ Anh không đi đâu nữa hết Kimi, không bao giờ…
Và nếu cậu rời khỏi bờ vai của Shizu để nhìn anh. Cậu sẽ thấy nỗi buồn ngập tràn trong mắt anh.
Anh biết là Watanuki hạnh phúc khi ở đây…
Nhưng nơi đây, vốn chẳng tồn tại…
Và hạnh phúc của cậu, cũng vốn chằng hề có…
Và khi kết thúc, mọi thứ vỡ vụn và tan biến, và rồi…
Watanuki sẽ cực kỳ đau khổ…
Và Shizu không còn có thể an ủi cậu nữa.
Bởi anh sẽ không còn tồn tại.
_ Nhưng rồi anh sẽ kết thúc bằng tan biến, anh lẩm bẩm.
Nhưng Watanuki chẳng thể nghe thấy gì. Bởi với cậu, nơi đây là hiện thực… Hiện thực của cậu…
Nhưng hãy cẩn thận, có thể cậu sẽ mãi mãi không thể tỉnh dậy nữa…
To Be Continued ^ ^
Author (mỉm cười): Yeah tôi đã hoàn thành hai chương rồi! Hãy thành thật công nhận là chương này rất hấp dẫn đi!
Doumeki (dưới dạng linh hồn): Đúng là việc giết tôi tuyệt rất thú vị…
Author (cười mìm): Đúng vậy, tôi đã có một cơn thỏa mãn cực khoái khi để thanh xà đập vào cậu. Cậu không biết việc đó làm tôi cười bò ra thế nào đâu!
Doumeki (kinh ngạc): Cái gì? Vậy mà tôi đã tin tôi là nhân vật cô yêu thích nhất chứ! Kẻ nào đã lừa tôi?
Author (lắc đầu vẻ không đồng tình): Nhưng tất nhiên rồi, tôi rất thích cậu. Vấn đề ở đây là, nếu tôi giết một người khác, nó sẽ gợi lên ít thú vị hơn cho phần tiếp theo.
Watanuki (đi đến với một chai sâm banh): Yeah! Doumeki đã chết! Như vậy tôi có thể dùng bữa vai kề vai với Himawari-chan của tôi!
Doumeki (thất vọng): Đó là tất cả những gì cậu sẽ làm?
Watanuki (ngỡ ngàng): Sao nào? Tôi lấy sâm banh ra và tôi nhảy nhót hân hoan! Thế không làm cậu hài lòng àh?
Doumeki (ngạc nhiên): Không, tôi đã nghĩ là cậu sẽ cho nổ pháo hoa tưng bừng, rồi hét lên ‘He is dead! Dead!’. Và rồi cậu sẽ châm lửa đốt đền nhà tôi.
Author (lo lắng): Châm lửa đốt đền? Cậu không bị điên đấy chứ?
Doumeki (nhún vai): Đằng nào mà tôi chả te tua.
Watanuki (hú): He is dead! Dead!
Author (nhìn Watanuki chuẩn bị pháo bông): Ít nhất cậu cũng sẽ không hỏa thiêu ngôi đền chứ?
Watanuki (nhóm mấy cái bấc và nhìn pháo hoa): Chúng ta luôn phải tôn trọng những ước nguyện cuối cùng của người chết…
Doumeki (bắt đầu dụ khị): Vậy thì tôi sẽ muốn cậu ngủ với tôi!
Watanuki (chuồn đi với một bó đuốc): Rất tiếc, loạn dâm tử thi không dành cho tôi.
Author (nhún vai): Lại hụt rồi, review? Và trước khi đi, đừng lên mặt khi bạn nhìn thấy chương tiếp theo.